Mọi người cũng thường thắc mắc sự biến mất của Trang trong suốt khoảng cuối 2021 và cả 2022. Trang thường trả lời vắn tắt là chậm lại một nhịp để nhìn lại chặng hành trình của mình.
Đúng là như vậy, nhưng để kể chi tiết thì trong đó có một chặng Trang trầm cảm.
Năm Trang học lớp 11, anh họ rất gần của Trang thắt cổ kết liễu đời mình vì trầm cảm khi mới 30 tuổi. Đó có lẽ là lần đầu tiên Trang mơ hồ hiểu về sự đáng sợ của trầm cảm. Khi nhìn thấy anh nằm đó để mặc người ta tiêm formol bảo quản thi thể, Trang biết sống mới là một điều gì đó khó khăn, điều mà anh đã không làm được.
Nhưng Trang đã nghĩ mình không thế. Là một người trải qua nhiều thăng trầm từ bé mà vẫn vươn lên trong cuộc sống thì trầm cảm là cái gì đó xa vời. Ngạo nghễ tự cho rằng không sự mất mát nào giết nổi mình.
Rồi tự nhiên nó ập tới:
– Những đêm khóc không thể ngừng, lồng ngực như có tảng đá nặng đè lên (đúng nghĩa đen), không thể thở nổi.
– Những ngày nằm vật ra giường không thể nhấc mình dậy.
– Mọi vết thương trong quá khứ bỗng cùng hở miệng một lúc, trần trụi nhìn bản thân “lở loét”.
– Thấy mình tệ, mọi tội lỗi đều từ mình.
– Đứng ở tầng 14 cứ tự hỏi nếu thả mình rơi tự do xuống trông mình sẽ thế nào nhỉ, có gì đó hấp dẫn…
Khi cái chết càng lúc càng thường xuyên ve vãn, Trang biết nếu mình không tuyệt tình với nó, thì mình sẽ tự kết thúc bản thân.
“Tao biết mày vụn vỡ, mày cũng đã luôn chiến đấu để chúng ta sống được đến ngày hôm nay. Tụi mình không vùng vẫy chiến đấu nữa, cũng không cuống cuồng nghĩ cách giải quyết cái thứ trầm cảm này nữa. Cứ sống nốt hôm nay coi như nó là ngày cuối, rồi đến khi mày thực sự quyết định biến mất, tao sẽ cùng mày rời đi.”
Hai đứa trong con người Trang ra 1 “big deal” với nhau như thế.
Nếu còn một ngày để sống à, cũng vội cả đoạn đời rồi, 1 ngày thì dài lắm nên cứ từ từ:
– Thở chậm lại, giữ một hơi ấm trong lồng ngực.
– Nghe tiếng chim hót, nhìn ngắm bầu trời xanh.
– Ăn một bữa thật ngon chỉ có mình và đồ ăn. Bọn lo toan thường nhật đến thì không cố đuổi nó đi cũng không mời nó ngồi chung mâm. Thấy nó gật đầu chào một cái rồi kệ mẹ nó. Rồi cảm giác biết ơn và bình yên dần trở lại.
Trang cứ Thiền trong những hành động nhỏ như vậy. Đến một đêm Trang có giấc mơ kỳ lạ.
Trang thấy một con chó đen to lắm nó cứ gào thét lên, lấy hết sức bình sinh nó muốn lao về phía Trang. Qua ô cửa sổ Trang cứ trân trân vô định nhìn nó. Càng tiến tới, dây cổ nó càng bị siết chặt, siết đến chết. Chủ nó chỉ đứng đó. Mà hình như người chủ đó cũng chính là Trang.
Rồi chuyển cảnh đến một ngã ba đường, đầu ngã là một quán cafe đông đúc người ra vào, Trang băng qua đó không bận tâm. Rồi cứ đi xuống con đường đất thoai thoải đến một ngôi nhà đẹp bình dị nhưng bao quanh nhà là rất nhiều chó đen canh giữ, cả bọn nằm đó nhưng mọi cử động của Trang tụi nó đều dõi mắt nhìn theo.
Trang cứ bước tiếp, đến một ngôi nhà tranh, trước nhà trồng rất nhiều hoa sen trắng, bước vào trong có rất nhiều sách. Ở đó, Trang gặp một người bạn cũ, anh chỉ hỏi Trang một câu em có khỏe không. Trang không nhớ mình đã trả lời gì, chỉ nhớ có một cảm giác bình an.
Rồi lại theo con đường cũ, Trang quay ngược ra, đi qua bọn chó mặc nó gầm gừ. Trang chỉ còn cảm nhận những ngọn gió và rặng cỏ ven đường.
Tới giờ giấc mơ ấy vẫn rõ như in, như một chặng hành trình thực sự đêm đó mình đã phiêu lưu chứ không phải một giấc mơ nhàn nhạt. Với Trang, nó như một điểm dấu rằng sự trầm cảm này sẽ tự chấm dứt.
Trang không dám nói hiện tại mình hoàn toàn ổn. Trang chỉ tự thấy rằng nhân sinh quan của mình đang ở một tầng mới sau những “cuộc đời nhỏ” tính bằng mỗi ngày ấy.
“Vẻ đẹp thực sự chỉ có thể xuất hiện khi mọi thứ thừa mứa được lược bỏ và ý thức thô sơ được nâng lên mức cao nhất.”
Nó là một chút nào đó trong nhận định này. Trang nhìn thấy vẻ đẹp hiển lộ trong những điều nhỏ nhặt. Hiểu rõ hơn về mình và mọi thứ xung quanh.
Hmmm mãi chưa bỏ được cái bệnh viết dài, viết luyên thuyên :)) Thôi ngày cuối cùng của 2022 rồi, mong sao ai vẫn chưa thoát được con chó đen, hay đang thấy mình ngấp nghé bị nó dòm ngó sẽ ỔN.
Hãy giành thời gian chăm sóc đứa nhỏ bên trong mình – phần yêu đời, phần ham sống. Để nửa trẻ con ôm một nửa đã già.
Cho Trang ôm mọi người một cái.
xoxo